Miên man bụi phấn

HQVN -

Tháng Mười Một, cơn gió heo may đã dần nhạt để nhường chỗ cho cái rét đầu Đông bắt đầu len lỏi khắp nơi. Bầu trời như sà xuống thấp hơn, con người như xích lại gần nhau để sẻ chia hơi ấm của cuộc đời…

Trong cái không gian âm trầm, sâu lắng đó, bên tai ta lại vẳng lên những giai điệu nhẹ nhàng, da diết và trĩu nặng yêu thương trong ca khúc “Bụi phấn”-một bài hát quen thuộc nhất về người thầy mà bất kỳ ai khi còn ngồi trên ghế nhà trường cũng đều thuộc: “Khi thầy viết bảng/ Bụi phấn rơi rơi/ Có hạt bụi nào/ Rơi trên bục giảng/ Có hạt bụi nào/ Vương trên tóc thầy…”.

Ta cùng ngược dòng thời gian để trở về với ký ức xưa cũ của những năm tháng tuổi thơ. Khi còn là những cô, cậu học trò hồn nhiên, vô tư, trong sáng, cứ mỗi dịp kỷ niệm Ngày Nhà giáo Việt Nam 20-11, bài hát “Bụi phấn” lại vang lên trong chương trình văn nghệ của nhà trường. Càng nghe, ta như càng đắm chìm trong không gian mênh mang tình yêu thương, chở che của thầy cô. Hình ảnh người thầy tóc bạc vẫn cần mẫn truyền đạt kiến thức, chắp cánh ước mơ để ta bay cao hơn, xa hơn trong cuộc đời vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí chúng ta, dù ta có đi khắp chân trời, góc biển.

Tranh minh họa

Trong cuộc đời mỗi con người, thầy cô giáo là những người dạy cho chúng ta biết mặt con chữ, biết thế nào là lời hay lẽ phải, biết đối nhân xử thế, là người truyền thụ kiến thức và dìu dắt chúng ta nên người. Thầy cô giáo được ví như những người lái đò đưa học sinh sang sông-dòng sông tri thức. Đó là những “Người đưa khách sang sông, đưa khát vọng vào bờ”.

Trong cuộc đời binh nghiệp của mình, tôi cũng đã trải qua vài lần được ngồi trên ghế nhà trường quân đội. Với tôi, người thầy trong các học viện, nhà trường quân đội có sự khác biệt bởi họ mang trong mình hai niềm vinh dự và trọng trách lớn, đó là “Người thầy-Người lính”-một hình ảnh đẹp và rất đỗi thân thương với biết bao thế hệ học viên. Những người thầy, người cô khoác trên mình bộ quân phục đĩnh đạc ấy vẫn thủy chung, gắn bó, cống hiến cho cuộc đời binh nghiệp và sự nghiệp giáo dục, thật đáng trân quý biết nhường nào.

Ngày qua ngày, các thầy cô đứng trên bục giảng say sưa truyền thụ kiến thức, kinh nghiệm cho các thế hệ đi sau. Thầy và trò đều là quân nhân, tính kỷ luật trong quân đội, sự chính quy, nền nếp càng làm cho bài giảng chỉn chu hơn, sâu sắc và cô đọng hơn. Có biết bao thế hệ học viên đã được ươm mầm và trưởng thành, vững bước đi lên từ chính những mái trường thân yêu ấy. Đó không chỉ là nơi truyền thụ tri thức khoa học, văn hóa mà còn định hướng cho học viên biết tư duy, biết phản biện, truyền cho họ niềm đam mê tìm tòi, nghiên cứu và khám phá những chân trời mới.

 Công lao trời biển của thầy cô giáo nói chung và những giáo viên trong môi trường quân đội nói riêng vô cùng to lớn. Công lao đó chúng ta không thể nào quên. Sự nỗ lực phấn đấu, rèn luyện bản thân trong cuộc sống, công tác để đạt được thành tích, kết quả cao-đó mới chính là sự tri ân với những tình cảm, kỳ vọng mà thầy cô giáo đã dành cho chúng ta.

Và hình ảnh bụi phấn rơi trên bục giảng, đậu trên tóc thầy vẫn luôn in dấu trong trái tim ta…

Phương Hà

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn