Ký ức mùa hoa phượng
HQ Online -
Mỗi khi mùa hè chạm ngõ, khi những cơn mưa đầu mùa khẽ rơi trên mái ngói cũ, khi bầu trời xanh trong vắt và cái nắng vàng rực len lỏi qua từng kẽ lá, tôi lại nghe lòng mình xao xuyến bởi sắc đỏ rực rỡ của hoa phượng – loài hoa của tuổi học trò, loài hoa gắn liền với biết bao ký ức không thể nào phai.
Cây phượng nơi góc sân trường vẫn đứng đó, như một chứng nhân lặng thầm cho bao thế hệ học sinh lớn lên rồi rời xa. Mỗi mùa hoa nở, cả khoảng trời như rực cháy một màu đỏ nồng nàn, đầy nhiệt huyết và cũng đầy khắc khoải. Có lẽ bởi vậy mà hoa phượng được gọi là "hoa học trò" – loài hoa chở bao tâm tư của tuổi mười bảy mười tám, khi lòng người còn nhiều mộng mơ và chưa vương bận âu lo của cuộc sống.
Tôi còn nhớ những ngày cuối năm học, sân trường bỗng trở nên tấp nập và ồn ào hơn mọi ngày. Tiếng ve kêu râm ran hòa với tiếng giảng bài cuối cùng, tiếng cười nói xen lẫn những ánh mắt lưu luyến. Những buổi tan học muộn, đám bạn tôi vẫn nấn ná dưới gốc phượng già, chẳng muốn rời đi. Chúng tôi tranh nhau nhặt cánh hoa rơi, ép vào trang vở, để lưu giữ chút gì đó của thời khắc thiêng liêng sắp sửa khép lại. Ai đó thậm chí còn lấy nhụy hoa viết tên mình và tên một người nào đó lên tờ giấy trắng, rồi gấp lại thật kỹ, giấu trong ngăn bàn – như thể đang giấu một bí mật ngọt ngào mà chỉ mùa phượng mới hiểu được.
Ảnh minh họa
Có những lời chưa kịp nói, có những ánh nhìn chưa kịp trao, và có những dòng lưu bút chưa kịp viết trọn vẹn. Tất cả đều bịn rịn, nuối tiếc nhưng cũng đầy hy vọng. Mùa phượng không chỉ là mùa chia tay, mà còn là mùa đánh dấu một bước ngoặt – khép lại tuổi thơ hồn nhiên, mở ra cánh cửa trưởng thành với bao điều mới mẻ và thử thách phía trước.
Giờ đây, khi đã rời xa mái trường nhiều năm, cuộc sống cuốn tôi vào guồng quay của công việc, trách nhiệm và những bon chen tất bật, thì sắc đỏ hoa phượng vẫn luôn là điểm tựa ký ức dịu dàng trong tôi. Có khi đi giữa thành phố đông đúc, bắt gặp một chùm phượng nở ven đường, lòng tôi bỗng chùng lại, như nghe thấy tiếng ve gọi hè thuở nào. Và rồi tôi thèm được trở về – về lại những ngày tháng không lo toan, chỉ có bạn bè, có thầy cô, có bảng đen, phấn trắng và giấc mơ tuổi trẻ.
Hoa phượng vẫn nở mỗi mùa hè, vẫn đỏ rực cả khoảng trời ký ức. Nhưng ký ức ấy – của riêng tôi, của bạn và của bao người từng đi qua tuổi học trò – lại là thứ chỉ nở một lần duy nhất trong đời. Như mùa phượng cuối cùng năm ấy, chúng tôi đứng chụp chung tấm ảnh cuối cùng dưới gốc cây già, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, đọng lại trên mái tóc, trên ánh mắt, trên nụ cười và trong tim mỗi người. Một tấm ảnh, một khoảnh khắc – nhưng là vĩnh cửu trong lòng tôi.
Hải Hà
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn