Hơi ấm mùa đông
HQVN -
Ta nghe từng đợt gió mùa về sau cơn mưa đêm rả rích trên mái ngói cũ kỹ. Gió lùa lạnh buốt len lỏi, hất tung những giọt mưa, tạt vào bậc thềm phủ rêu xanh loang lổ. Tiếng cành khô cạ trên mái ngói cọt kẹt khiến lòng bỗng chùng xuống, ta thảng thốt nhận ra mùa đông đang lấn át mọi thứ xung quanh.
Từng đợt gió mùa sao mà buốt giá đến vậy, cuốn đi những chiếc lá xoài rơi rũ đầy trước ngõ, ngai ngái mùi hoa cỏ đất trời. Cha đứng bên hiên, xuýt xoa nhắc về những ngày hè đã xa. Những buổi chiều rực nắng, cha và con cùng rong ruổi khắp những con đường, rồi dừng chân bên triền đê để thả diều sáo. Gom góp tiếng cười vào từng mảnh ký ức vụn tuổi thơ. Cha tiếc cả mùa thu, khi cánh đồng lúa vàng óng trải dài, mùi hương lúa chín theo gió thổi về tận sân nhà.
Từ mái hiên, ta ngóng nhìn ánh bình minh muộn màng. Những chú chim sẻ lích chích gọi nhau từ 5 giờ sáng của mùa thu. Giờ đây lại co ro, nép sát vào nhau trên nhành cây trơ trọi, cố xòe đôi cánh mỏng để che chắn cái lạnh cắt da cắt thịt. Trời vẫn còn âm u, sương buông dày và lòng ta lại thêm một lần hoài niệm về những ngày ấm áp đã qua.
Ảnh minh hoạ
Ta nghe những tiếng ho của cha nhiều và dày hơn, là khi những vết thương do cuộc chiến tranh để lại, là khi những ngày đông cha thức khuya dậy sớm ra đồng cày cấy. Phải chăng cái sương, cái gió đã ngấm vào cuộc đời cha. Tiếng mẹ lấy dầu thoa lên các khớp chân mỗi khi đông về đau nhức, rã rời, âm ỉ nhưng chẳng khi nào than với con cái một lời. Đó là những năm tháng cha mẹ gồng gánh cuộc đời, nuôi con từ những bó rau xanh, củ khoai, mớ cá đồng… Ta thấy thương cha mẹ một đời gian truân để con cái được trưởng thành, nên người.
Ta nghe những ngày đông, ai cũng trong chiếc áo phao nhiều lớp, khăn len choàng quanh cổ, lời nói phả vào không khí từng làn khói trắng, mờ ảo. Đôi tay xuýt xoa vào nhau đi tìm hơi ấm. Những bước chân vội vã kéo nhau vào các quán ăn sáng nóng hổi để làm ấm dạ dày sau một đêm dài đằng đẵng. Mùi bát phở bốc lên ngào ngạt, mùi thơm của bát súp lươn nóng đủ để đánh thức các giác quan sau khi từ ngoài đường đi vào. Một bát nước chè xanh, một ly trà gừng ấm trên bàn nhỏ giữa câu chuyện đời thường, bất giác cũng khiến không gian trở nên ấm tình người.
Thế nhưng, giữa cái dòng đời tất bật ấy, lòng ta chợt chông chênh khi bắt gặp dáng hình bé nhỏ của bà cụ già bên vệ đường. Cụ đội chiếc nón lá bạc màu, lưng còng, chiếc áo nhung cũ sờn, miệng nhai trầu chậm rãi, bàn tay run rẩy bày ra những món quà quê đơn sơ: mớ rau cải, rau mồng tơi, nải chuối làng... Đôi tay gầy guộc, xạm đen bởi thời gian, chai sạn bởi đất đá hằn lên những vết cắt của cuộc đời lam lũ. Tiếng rao lạc lõng, lóng ngóng chỉ năm ngàn một bó…, sao mà nghe xót xa đến vậy! Trong cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông, ta chẳng khỏi trĩu lòng, bỗng muốn chia sẻ chút hơi ấm, chút tình người cho phận đời cơ cực, mưu sinh ấy!
Đâu đó, trong trái tim ta vẫn còn được sưởi ấm khi đông về!
Anh Đức
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn