Cùng viết tiếp câu chuyện hòa bình
HQVN -
Đảo của em là đảo chìm với khu nhà đa năng to đẹp đang rộn rã tiếng hát ca của đoàn văn công hoà cùng cán bộ, chiến sĩ. Nơi em đứng có cột mốc đánh dấu chủ quyền Việt Nam. Mọi người lên đảo đều cố gắng chụp ảnh ghi lại khoảnh khắc đứng bên cột mốc của Tổ quốc mình.
Em - một chàng trai nhỏ nhắn, lặng lẽ đứng đối diện quay lưng vào biển và quan sát chúng tôi. Mọi người ai cũng tranh thủ chụp ảnh thật nhanh vì sợ cái nắng chói chang đang chiếu trên đầu. Em hiên ngang đứng đó dưới ánh nắng, bóng em đổ dài dưới chân. Ở em toát lên sự mạnh mẽ, can trường.
Bằng trực giác của một người làm nghề trinh sát, tôi cảm nhận giữa tôi và em có điểm nào đó rất chung. Sau khi đã chụp xong bức ảnh ưng ý tại cột mốc chủ quyền cho vài đại biểu đi cùng đoàn, tôi quay lại tiến về phía em rồi nói: “Chị có 1 món quà muốn tặng em”. Ánh mắt của em tỏ ra bất ngờ, làm tôi phải giải thích rằng: Đây là chiếc áo có in cờ Tổ quốc được mang ra từ đất liền, em viết lời nhắn nhủ tới người thân yêu nhất nơi quê nhà lên đó và tôi sẽ chuyển món quà tới tận tay cho gia đình.
Tôi chìa tay ra định bắt tay em như lời chào hỏi đồng chí nhưng khi ngước lên nhìn thì đôi mắt can trường của em đã ngân ngấn lệ. Tôi cũng nghẹn ngào theo đôi mắt em. Tôi nắm chặt tay em, rồi hai chị em đứng ôm nhau trong một khoảnh khắc mà thời gian dường như tĩnh lặng dừng lại.
Thương em vô cùng! Chàng trai can trường, mạnh mẽ với trái tim ấm nóng tình cảm. Tôi đưa bút và áo để em viết. Hai chị em ngồi xuống ngay bờ tường nơi em đứng để tâm sự. Em đặt chiếc áo lên đùi mình và viết những dòng chất chứa yêu thương. Tôi lặng lẽ quan sát, cố gắng ghi lại khoảnh khắc ấy. Giọt nước mắt không thể lăn dài nên đôi mắt em đỏ ngầu kìm nén. Có lẽ em đang cảm nhận như người thân yêu nhất bên cạnh để lắng nghe những tâm tư rút từ tâm can. Nhận lại chiếc áo tôi mới biết em viết tặng vợ con nơi quê nhà. Đó là lời nhớ thương, lời xin lỗi vì không thể thường xuyên ở cạnh bên vợ và các con.
Nhân duyên chị em chưa dừng lại ở nơi gia đình em đang sinh sống là thị xã Sơn Tây (TP. Hà Nội) mà còn đến trong những câu chuyện chị em chia sẻ về nghề, khi em biết cậu em thân thiết của tôi khi hai anh em đã có lần cùng thực hiện nhiệm vụ đặc biệt trên biển.
Hai chị em cứ muốn níu kéo từng khoảnh khắc tình thân bên nhau khi tôi xin phép vào bếp của đảo cùng em bóc bánh chưng, chia sẻ với nhau từng câu chuyện nho nhỏ về gia đình, về nghề nghiệp trong tiếng cười vui.
Tôi chia tay em, rời đảo mang theo lời hứa của cả 2 chị em:
- Chị sẽ chuyển món quà này tới ba mẹ con. Em yên tâm nhé, nhưng sẽ thật bí mật…
- Khi nào em về bờ nhất định sẽ đưa gia đình đến chơi nhà chị, rồi gặp cậu em chị nữa…
Nắng vẫn chói chang trên đầu, trời xanh ngăn ngắt, xuồng lướt nhẹ trên mặt biển sạch trong như pha lê. Tôi thấy tự hào và yêu biển đảo quê hương như máu thịt mình. Ở nơi ấy có những người lính can trường cùng lời nhắn nhủ: “Mọi người yên tâm, ngoài này chúng em quyết tâm chắc tay súng để giữ vững chủ quyền biển đảo của Tổ quốc. Vì hoà bình đẹp lắm chị nhỉ?”. Đúng là hoà bình rất đẹp và chúng ta cùng nhau giữ gìn em nhé. Chị và đồng đội sẽ viết tiếp câu chuyện hoà bình như cách các em đang viết nơi đảo xa!
Thùy Dương
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn