Chiều đồng quê...

HQVN -

Những tia nắng chiều rớt xuống cánh đồng quê. Đàn cò trắng “cõng” nắng bay về phía chân trời xa vắng. Bạn bước lang thang giữa đồng chiều thoảng hương rơm rạ, nhìn bầy trâu nằm say sưa dưới bóng râm của hàng cây cổ thụ, bờ đê chiều vấn vương những chùm hoa nở muộn. Nhắm mắt hít thật căng lồng ngực, nghe hương vị ruộng đồng chảy vào huyết quản. Từ lâu rồi bạn chưa tìm được cảm giác ấy giữa rộng dài phố thị.

Ảnh minh họa

Bờ đê chiều lộng gió, những đứa trẻ mục đồng tung tăng trên cánh đồng nứt nẻ, cánh diều giấy chao nghiêng giữa nền trời xanh biếc, nụ cười trong vắt của đám trẻ làm bạn xốn xang. Đồng chiều ngày xưa như hiện về trước mắt, những dấu chân xưa trên đồng đã mờ đi vì năm tháng cuộc đời nhưng hình như tiếng cười ngày đó cứ còn mãi đậm dày trong tâm khảm.

Cọng cỏ gà trên tay khiến bạn bâng khuâng, có chút trơ vơ và tiếc nuối khi không còn ai cùng bạn chơi “đá gà” bằng cọng cỏ dọc bờ đê. Bạn từng cầm “con gà” bất bại trong tay chạy khắp cánh đồng, đám bạn ôm bụng cười ngặt nghẽo khi thấy bạn ngã nhào xuống mương đất. Để con nghé lạc bầy, bạn phải í gọi khắp nơi; có hôm bầy trâu còn lạc vào vườn rau nhà hàng xóm. Bao bận đòn roi không làm bạn quên đi nỗi nhớ đồng chiều với đám bạn suốt một thời thơ ấu.

Bạn từng gieo ước mơ mình trên những cụm mây trôi về xa vắng. Ánh mắt của lũ trẻ ngày đó, cứ ám ảnh mãi trong bạn. Thằng Tí đen ngờm ngày xưa đã hòa vào dòng người tất bật. Thỉnh thoảng những cuộc gọi về chấp chới, bởi những réo gọi quanh mình. Nó vẫn kịp nhắc về cánh đồng những chiều chao chát nhớ, nơi đã từng là “thiên đường” của tuổi nhỏ. Nhỏ Lan giờ đã chảy trôi nơi miền đất hứa, cách cánh đồng quê nửa vòng trái đất. Không biết những chiều xứ lạ bạn có khắc khoải nhớ về cánh đồng chiều xưa ấy.

Nhìn đám trẻ trên cánh đồng chiều, bạn như thấy lại đời mình trong mắt trẻ. Và những người nông dân vẫn lặng thầm ở lại với quê. Dẫu cho những biến thiên lần hồi xảy đến, có năm vì nắng hạn, xâm nhập mặn mà người nông dân mất trắng; có năm được mùa mà lại mất giá. Không dưng bạn thấy thương người nông dân suốt đời bám đất, để những chiều ngồi lại với cánh đồng bạn thấy lòng mình xốn xang.

Bạn nhớ những ngày cày vỡ đất, ba mẹ lam lũ trên đồng, mồ hôi rơi ướt áo. Rồi những ngày mưa, mẹ đội vội cái nón ra đồng dặm lúa. Những thân lúa mỏng manh luôn biết tựa vào nhau vươn mình đứng dậy, mảnh đất sau nhà lại xanh bạt ngàn đong đưa trong gió. Người nông dân mỉm cười nhìn thành quả của mình, bỏ lại vất vả lại phía sau như đất chưa bao giờ biết phụ người.

Những chiều ngồi lại với cánh đồng, nghe ký ức miên man ngày xưa vỗ về năm tháng. Tưởng như ta chưa từng rời nơi này. Loài hoa xưa vẫn lặng thầm nở dọc triền đê ghim vào lòng người một nỗi buồn man mác. Ngọn khói cơm chiều phả lên từ mái lá. Tiếng lũ trẻ hùa nhau về ăn cơm. Tiếng mẹ hạ lửa nồi cơm sôi sùng sục trong bếp. Những âm thanh rời rạc làm nên buổi chiều quê đong đầy trong ký ức.

Khẽ mỉm cười mà con ngươi ầng ậc nước, hình như tiếng nói cười ngày xưa cứ vọng về, va vào nhau không mỏi. Đám bạn thuở thiếu thời chắc cũng đã từng ngồi bâng khuâng với buổi chiều mất dấu. Hình ảnh của những buổi chiều đồng quê chắc sẽ còn lưu nhớ trong tâm trí của những đứa trẻ nghèo lưu lạc.

Chiều đồng quê, có nỗi nhớ chưa cất thành lời...

Kim Cương

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn