Trường Sa-Chuyến đi đánh thức tình yêu Tổ quốc
HQ Online -
Tôi là một người dân bình thường, sống giữa lòng đất liền yên ả, nơi mỗi buổi sáng thức dậy nghe tiếng gà gáy, tiếng xe cộ, tiếng con trẻ í ới gọi nhau đi học. Biển, với tôi, từng chỉ là một kỳ nghỉ xa xôi, làn nước trong xanh trong những tấm ảnh du lịch.
Nhưng rồi một cơ hội quý báu đến – tôi được tham gia đoàn công tác đi thăm quần đảo Trường Sa. Chuyến đi ấy đã làm thay đổi sâu sắc cảm nhận của tôi về Tổ quốc, về lòng yêu nước và về những con người sống ở nơi đầu sóng ngọn gió.
Chuyến tàu rời đất liền trong sớm tinh mơ. Biển bao la, xanh thẳm, mênh mông như không có điểm dừng. Những con sóng không ngừng vỗ vào mạn tàu như lời nhắn nhủ dịu dàng mà mạnh mẽ. Trên con tàu, mọi người đều lặng đi trong cảm xúc, trong háo hức và cả sự hồi hộp. Trường Sa – cái tên nghe rất đỗi thân thương nhưng cũng đầy thiêng liêng – đang ở phía trước.
Đặt chân lên đảo Trường Sa, tôi thấy tim mình thắt lại. Không phải vì sự dữ dội của nắng gió hay sự cách biệt với đất liền, mà vì cảm giác đang được chạm vào nơi “trái tim của biển đảo Việt Nam”. Đón chúng tôi là những người lính trẻ, nước da sạm nắng, nụ cười chân chất nhưng ánh mắt sáng rực niềm tin và sự kiên cường. Tôi bắt tay họ – cái bắt tay rắn chắc như nói lên tất cả: "Chúng tôi đang ở đây, bảo vệ từng tấc biển, từng hòn đá san hô, vì Tổ quốc".
Ảnh minh họa
Ở nơi tưởng chừng chỉ có sóng và gió ấy, lại hiện ra một thế giới đầy ấm áp. Trường học, chùa chiền, nhà văn hóa… những công trình tuy nhỏ nhưng đủ để thấy cuộc sống vẫn vươn lên mạnh mẽ, đầy kiêu hãnh.
Tôi được gặp những em học sinh hồn nhiên hát quốc ca, những người dân sinh sống trên đảo với ánh mắt sáng ngời niềm tin. Trong khó khăn, họ vẫn nở nụ cười và kể cho chúng tôi nghe về biển – như người kể chuyện về một người bạn thân yêu, trung thành, đôi khi dữ dội, nhưng chưa bao giờ rời xa họ.
Tôi nhớ mãi một buổi chiều trên đảo Nam Yết, khi tôi ngồi cùng các chiến sĩ bên hiên nhà, nghe họ kể chuyện về những ngày mưa bão, về Tết xa nhà, và cả những lần cấp cứu ngư dân gặp nạn giữa biển khơi. Mỗi ngày ở đây là một ngày canh giữ đất nước.
Cảm xúc dâng trào nhất là khi tôi đứng dưới cột mốc chủ quyền, nơi lá cờ Tổ quốc tung bay kiêu hãnh giữa trời biển bao la. Tôi đã rơi nước mắt. Phải tận mắt chứng kiến, tận tai lắng nghe, tận tim cảm nhận mới hiểu được rằng: Trường Sa không chỉ là phần lãnh thổ – mà là máu thịt, là linh hồn của dân tộc Việt Nam. Những gì mà các chiến sĩ, người dân đang làm ở nơi ấy – đó chính là biểu tượng sống động nhất của lòng yêu nước.
Chuyến đi kết thúc, tàu rời đảo, ai nấy đều im lặng. Không ai muốn nói lời tạm biệt. Tôi nhìn lại đảo lần cuối, hình ảnh những người lính vẫy tay chào in sâu vào tâm trí. Biển vẫn vậy – bao la, mạnh mẽ – nhưng trong tôi, biển không còn xa lạ. Trường Sa đã ở lại trong tim tôi – mãi mãi.
Từ sau chuyến đi ấy, tôi sống khác hơn. Biết trân quý cuộc sống hòa bình, biết yêu hơn từng góc phố, con đường, từng con người quanh mình. Và hơn hết, tôi luôn nhắc nhở con cháu mình rằng: “Trường Sa là của Việt Nam – và con cần biết ơn những người đang ngày đêm giữ gìn biển đảo quê hương.”
Ngọc Linh
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn