Trong nồng nàn hương bưởi...

Mỗi độ xuân về là vợ tôi lại nhắc khéo: “Anh còn nhớ hương bưởi quê nhà nữa không?”.

Biết là vợ “săm soi” về “kỷ niệm xưa”, nhưng dù sao câu đùa vui của cô ấy cũng khiến tôi bồi hồi nhớ về một thời chưa xa... Ngày ấy, mỗi độ xuân về, hoa bưởi rụng trắng sân nhà. Khắp ngõ xóm, đường quê thơm nồng mùi hương không thể lẫn vào đâu được. Tôi thường thấy mẹ gội đầu bằng thứ nước đun sôi thoang thoảng mùi hương hoa bưởi. Mẹ tôi bảo: “Con gái gội đầu bằng nước hoa bưởi đun sôi để nguội vừa sạch đầu mà tóc lại mềm óng ả”. Ấy là mẹ nói vậy, chứ bọn con trai chúng tôi thì để ý gì, chỉ có lũ con gái là quan tâm thôi. Chính vì mẹ tôi thích gội đầu bằng nước hoa bưởi nên bố tôi lặn lội ra tận xã Phúc Trạch tìm mua mấy gốc về nhân giống. Hằng ngày, mẹ tôi chăm sóc, tưới tắm cẩn thận, chỉ sau vài năm cây đã đơm hoa, kết trái. Những năm đầu thập niên 1980, trong điều kiện đất nước còn khó khăn nên mọi người chỉ gội đầu bằng nước bồ kết và hoa bưởi chứ làm gì có các loại dầu gội đầu hạng sang như bây giờ.

<a title="Báo Quân đội nhân dân | Tin tức quân đội, quốc phòng | Bảo vệ Tổ quốc" style="text-align:center;" href="https://www.qdnd.vn"><img src="https://file3.qdnd.vn/data/images/0/2021/08/11/linh/bannerv2.png" class="vllogo"></a>

Ảnh minh họa:VOV

Lại nhớ cái thời lũ con trai chúng tôi cứ đến kỳ nghỉ hè là tóc đỏ quạch, cứng như rễ tre vì suốt ngày dầm mình dưới cái nắng miền Trung oi ả và gió Lào quạt lửa. Một lúc sau lại rủ nhau xuống ngâm mình dưới dòng sông Tiêm. Đêm về, tại sân kho hợp tác, cả bọn chen chúc cùng mọi người xem phim màn ảnh rộng. Hương hoa bưởi thơm nồng từ mái tóc của mấy chị thôn nữ khiến chúng tôi cứ chun mũi lại, ra vẻ khó chịu...

Sau này học lên cấp 3, tôi thường hay cảm tình với mấy cô bạn gái có mái tóc dài óng ả, thoang thoảng mùi hương hoa bưởi. Chỉ cảm tình thôi chứ ngày ấy, gia đình tôi nghèo lắm nên đâu dám ngỏ lời yêu ai và cũng đâu có cô nào để ý tới mình. Đêm trước ngày tôi lên đường nhập ngũ, bà con cô bác, anh em họ hàng và bạn bè đến chia tay đông lắm. Hôm ấy, tôi nhận được rất nhiều quà lưu niệm,nhưng có một món quà mà tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thể biết chủ nhân của nó là ai. Món quà ấy là một cuốn sổ nhỏ, bên trong ép những chùm hoa bưởi trắng phau và những câu thơ thật nồng nàn: “Chẳng phải vô tình em nhớ tháng ba/ Hoa bưởi thơm trong thơ ai bối rối/ Gửi người đi xa và cho người ở lại/ Nỗi nhớ, thương thầm vương mãi, lan xa...”.

Giờ đây, tuy lập nghiệp tại Đà Nẵng nhưng cứ mỗi độ xuân đến, tôi lại về Hà Tĩnh thăm quê. Bước chầm chậm trên con đường quê ngạt ngào hương hoa bưởi, tôi thấy lòng mình lắng lại. Giữa cánh đồng quê xạc xào gió, mùi hương mộc mạc, giản dị mà thanh cao, nồng nàn mà tinh khiết. Phải chăng, mùi hương hoa bưởi là nét đẹp son sắt, thủy chung như tình người xứ Nghệ...

Tùng Lâm

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn