Thư gửi mẹ

HQVN -

Kể từ ngày cha đi xa, từng ngày, từng ngày, giọt mồ hôi của mẹ vẫn lăn dài trên những đồi cà phê bạt ngàn để chắt chiu từng đồng nuôi 3 anh em chúng con khôn lớn. Dường như tình yêu thương và những lo toan của mẹ đã thấm sâu vào từng gốc cây, mảnh vườn và thấm vào ký ức tuổi thơ để chúng con mỗi ngày thêm khôn lớn trưởng thành.

Mẹ luôn dạy chúng con rằng: Cha con là lính biển-trên con tàu Không số năm nào đã hòa máu vào sóng nước đại dương bao la, viết nên truyền thống quê hương, truyền thống gia đình, các con phải cố gắng phấn đấu như thế nào để xứng đáng với cha, để cha được mỉm cười nơi chín suối. Thực hiện di nguyện của cha, con đã trở thành một người chiến sĩ khoác trên mình màu áo lính biển. Con vẫn đang phấn  đấu tiếp bước cha thực hiện nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền trên vùng biển, đảo Tây Nam Tổ quốc. Bám trụ nơi đầu sóng, ngọn gió, dù phải chịu nhiều khó khăn, vất vả nhưng khi nghĩ tới lời dặn dò của mẹ và nhớ tới hình ảnh của cha đã hằn sâu trong từng suy nghĩ, từng việc làm, con càng thêm quyết tâm, nỗ lực vươn lên, hoàn thành xuất sắc mọi nhiệm vụ được giao.

Chiến sĩ Trường Sa đọc thư từ đất liền. Ảnh: PV

Bây giờ, con đang ở xa gia đình, không được nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ nhưng lúc nào con cũng nhớ và tri ân người mẹ hôm sớm tảo tần lo cho đàn con từng miếng ăn, từng giấc ngủ. Dù anh em con đã lớn và có người đã lập gia đình nhưng đối với mẹ thì chúng con vẫn là những cu Tí, cu Tèo ngày nào trong tiếng ru à ơi của mẹ. Nhớ xiết bao những khoảnh khắc khi chúng con khóc vì khát sữa, vì mẹ vắng nhà hay mỗi khi bị ai đó trêu ghẹo. Công ơn cha mẹ không gì có thể đo đếm được, mẹ ơi! Lưng mẹ còng để tương lai con tươi sáng. Tóc mẹ bạc để con có ngày mai. Tay mẹ run để đôi chân con thêm cứng cáp.

Khi con thật sự nhận ra điều đó thì mái tóc mẹ đã bạc trắng, đôi vai mẹ đã gầy và lưng mẹ ngày càng còng đi, tay mẹ run run mỗi khi ôm con vào lòng. Mẹ luôn giấu nỗi đau vào trong, gạt nước mắt mỉm cười để con thêm vững bước. Con thương mẹ đã bao năm gian nan, vất vả tảo tần, thức khuya dậy sớm. Vậy mà anh em chúng con chưa đền đáp hết được công ơn to lớn ấy. Nơi phương xa, con chỉ ước nguyện mẹ sẽ luôn mạnh khoẻ, sẽ sống lâu để chúng con còn có cơ hội được đền đáp, báo hiếu dù con biết đi hết cả cuộc đời cũng không bao giờ trả hết công ơn trời biển ấy: “Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ/Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha”.

Con biết giờ này mẹ đang chờ mong ngày con được nghỉ phép để về quê thăm mẹ. Con hiểu, mẹ lúc nào cũng muốn con được trở về trong vòng tay yêu thương của mẹ, để con lại được nghe những lời ru của mẹ dành cho những đứa cháu mà chính những lời ru đó ngày xưa đã đưa con vào giấc ngủ với những ước mơ trở thành một người chiến sĩ.

"Đảo là nhà, biển cả là quê hương", dù còn nhiều vất vả nhưng mẹ cứ yên tâm mẹ nhé! Con sẽ phấn đấu hoàn thành tốt nhiệm vụ, sẽ đi học tiếp để được công tác lâu dài trong quân đội, xứng đáng với niềm tin, với mong đợi của cha mẹ và gia đình ta.

Văn Thuận

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn