Thư gửi em nơi miền sơn cước

HQVN -

Hôm nay tàu ra đảo, anh lại nhận được thư em, những cánh hoa rừng với bàn tay khéo léo em đã ép vào trang thư dệt nên một sợi dây vô hình cho anh thêm một tình yêu mãnh liệt. Em muốn gửi cho anh một tình yêu núi rừng, giữa núi rừng biên cương em nhớ anh vô hạn. Nhớ dáng hình anh hao gầy vì sương gió, nhớ những giây phút chúng ta bên nhau...  Đọc thư em, những kỷ niệm lại ùa về hòa cùng tiếng sóng, ru lời ca thiết tha giữa sóng gió Trường Sa. 

Em thương yêu!
Chiều tà, nắng vàng nhạt, biển gợn sóng dịu êm, anh dõi theo từng nhịp điệu ru sóng. Đảo hôm nay có gió Tây Nam thổi nhẹ, con nước thủy triều đang dâng lên, xua đi hơi tanh của rong biển, san hô, nhường lại một không gian yên lành, thoáng đãng... Anh lại cầm bút gửi về miền Sơn cước những dòng thư xanh mang hơi biển mặn mòi.
Một năm xa nhau, tình yêu của anh và em cũng lớn dần theo thời gian. Nơi miền Sơn cước ngút ngàn ấy, em ngày đêm ấp ủ một mối tình bên những trang giáo án. Ở nơi đảo xa này, anh như bầu bạn với sóng gió trùng khơi. Em biết không, có những lúc tâm hồn như hòa quyện vào ánh nắng, làn gió của biển bên cột mốc chủ quyền…
 
 
Mùa vàng (Ảnh minh họa)
 
Hôm nay tàu ra đảo, anh lại nhận được thư em, những cánh hoa rừng với bàn tay khéo léo em đã ép vào trang thư dệt nên một sợi dây vô hình cho anh thêm một tình yêu mãnh liệt. Em muốn gửi cho anh một tình yêu núi rừng, giữa núi rừng biên cương em nhớ anh vô hạn. Nhớ dáng hình anh hao gầy vì sương gió, nhớ những giây phút chúng ta bên nhau...  Đọc thư em, những kỷ niệm lại ùa về hòa cùng tiếng sóng, ru lời ca thiết tha giữa sóng gió Trường Sa. Anh không muốn em phải bật khóc khi những lời ca vọng về bên thềm đảo nhỏ. Cảm ơn em nhiều nhé, giờ đây sự nhớ thương của em đã tôi luyện cho anh thêm tinh thần thép, một ý chí và niềm tin yêu Tổ quốc được nhân lên gấp bội.
Em còn nhớ không? Ngày lên xe hoa em hướng tay chỉ ra con sông Gianh xanh biếc, nơi nối liền của dòng chảy thời gian, những hàng tre xanh nghiêng soi bóng tỏa mát cả dòng sông. Anh lại chợt nhớ về những câu thơ trong bài thơ Nhớ con sông quê hương của nhà thơ Tế Hanh:
Quê hương tôi có con sông xanh biếc
Nước trong xanh soi tóc những hàng tre
Tâm hồn tôi là những buổi trưa hè
Tỏa nước xuống dòng sông lấp loáng...
Đời lính là vậy, dù bất cứ nơi đâu khi Tổ quốc cần là sẵn sàng dâng hiến, anh yêu em như trời yêu biển, như Tổ quốc nối liền một dải chẳng bao giờ rời xa. Giờ đây chúng mình đã có hai con, trai gái đều chăm ngoan học giỏi, đó là niềm hạnh phúc lớn lao nhất của chúng ta phải không em!
Xong chuyến công tác trên đảo nhỏ yêu thương, anh lại về bên em và các con. Anh mong tình yêu của chàng trai lính biển và cô giáo miền Sơn cước luôn vững bền và đẹp mãi với thời gian.

  

                                      Đoàn Thanh Phong

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn