Tháng Mười của mẹ

Tháng Mười, mấy bông hoa chuối đỏ tươi cựa mình trong gió heo may. Chút lạnh se se buổi sớm nhẹ nhàng rơi trên khóm cúc bên hiên. Giàn mướp hương lá bắt đầu xơ xác.

Những cánh chuồn, cánh bướm xôn xao ngõ nhỏ. Hàng cây mùa thu đang hồi hộp đợi phút giao mùa, lá vàng gọi nhau về cội để lại muôn cành khẳng khiu, mùa đông sắp về rồi sao? Tháng Mười theo bàn chân mẹ đi về phía lá khô xào xạc, khiến lòng tôi không khỏi chộn rộn, rưng rưng với bao ký ức thân thương.

Năm tháng tuổi thơ, ngày đầu tháng Mười, mẹ tôi nhìn bầu trời phía xa xăm và nói: “Ngày tháng Mười chưa cười đã tối”. Lúc đó, tôi chỉ ngây ngô hiểu rằng: Công việc của mẹ bộn bề, ngày trôi thật nhanh, đêm tháng Mười đằng đẵng lo toan, mẹ sẽ gian nan, cơ cực hơn những ngày tháng Chín! Hôm nào cũng vậy, mẹ thức dậy trước cả tiếng gà gọi thức bình minh, gian bếp nhỏ bập bùng ánh lửa, ngọn khói chùng chình mái hiên, mùi cơm gạo mới thơm nồng quyến rũ. Mẹ ra đồng sớm, bóng dáng gầy còm, xiêu vẹo với đôi quang gánh nặng trĩu trên vai.

Tháng Mười của mẹ

Ảnh minh họa

Tháng Mười, sau vụ gặt, cánh đồng quê trở nên trơ trọi, hoang vu. Gốc rạ bần thần nhớ bông lúa vàng trĩu hạt. Cánh đồng chiều quá đỗi bình yên, tôi cùng lũ bạn chăn trâu cắt cỏ chân trần lội ruộng, băng qua những gốc rạ, miệng ê a khúc đồng dao thuở ấu thơ. Chúng tôi cười nói, trêu đùa vui nhộn, mấy đứa tinh nghịch đuổi bắt ngọn khói đốt đồng bay lên theo gió. Mùi khói ngai ngái, mùi rạ rơm dịu ngọt quyện những nụ cười hồn nhiên, trong sáng làm xao động một khoảng trời thơ bé.

Tháng Mười, cái sân gạch loang lổ rêu, chum nước bên hiên hứng tiếng chim trong trẻo trên ngọn cau rơi xuống, gió chênh chao bậu cửa, “sau lưng thềm nắng lá rơi đầy”. Tiếng chổi quét lá xạc xào, mẹ quét lá mùa thu lặng lẽ như quét cả những lo âu, phiền muộn vào tháng ngày cũ kỹ trôi xa. Vô vàn chiếc lá vàng kia chẳng thể nhiều bằng nắng mưa nhọc nhằn vương trong mắt mẹ. Tôi vô lo vô nghĩ lớn lên trong vòng tay che chở, đùm bọc và tình yêu thương vô bờ bến của mẹ.

Đêm tháng Mười, gió trở mùa lành lạnh, tôi rúc vào lòng mẹ để hít hà hương ổi len lỏi qua khe cửa sổ bay tới tận chỗ nằm. Hương ổi chín thoang thoảng, vấn vương quyện vào từng hơi thở, đưa tôi đến miền ca dao dân dã, đằm thắm, thiết tha. Ở đó có ông Bụt, bà Tiên ban cho điều ước. Ở đó có nụ cười của ngoại hiền hậu, ấm áp. Ở đó có lời ru của mẹ diệu vợi ùa về giấc mơ ngọt ngào hương vị quê nhà.

Giờ đây, nơi đất khách quê người, tháng Mười chầm chậm đi qua nốt nhạc thời gian trầm bổng yêu thương. Cơn mưa cuối thu gieo rắc vào lòng người nỗi nhớ quê quay quắt, con chợt thấy tâm hồn mình thanh thoát và quá đỗi bình yên khi nghĩ về tháng Mười của mẹ.

Theo QĐND điện tử

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn