Tết này anh vắng nhà

HQVN -

Những ngày giáp Tết, lòng người xốn xang đến lạ. Cũng khu phố ấy, cảnh vật và con đường ấy, nhưng chỉ thêm mấy giọt mưa xuân lất phất, lác đác có người dựng rạp bán hoa… là đã thấy chộn rộn những nỗi niềm bâng khuâng khó tả.

Chiều 23 tháng Chạp, cúng ông Công ông Táo xong, con gái rủ mẹ đi chụp ảnh chợ hoa những ngày cận Tết. Năm nay, chợ mở sớm, còn gần một tuần nữa mới đến giao thừa mà khắp phố phường đã rực rỡ sắc xuân.

Hai mẹ con xúng xính áo dài đỏ, khăn voan hồng tung tăng xuống phố. Mưa bụi rây rây trên áo, không đủ ướt làn vải mỏng nhưng đủ khiến lòng người man mác, chênh chao. Con gái siết chặt vai mẹ: “Tết năm nay bố trực không về được, buồn quá mẹ nhỉ. Lát nữa con chụp cho mẹ, mẹ chụp cho con, rồi nhờ người đi đường chụp cho hai mẹ con mình vài kiểu. Giá bố ở nhà, bố sẽ là nhiếp ảnh gia bất đắc dĩ có tâm nhất thế giới”. Ừ, “giá bố ở nhà”, câu ước vô tình của con gái khiến lòng người mẹ thoáng chút bâng khuâng. Chồng chị là QNCN đang đóng quân tại huyện đảo Trường Sa, rất ít khi được ăn Tết ở nhà. Năm ngoái, chị và con gái sung sướng vỡ òa khi anh báo tin đã xin được đơn vị cho nghỉ phép, sẽ về đón xuân cùng với gia đình.

Ảnh minh họa

Những ngày có anh ở bên là những ngày mà niềm hạnh phúc cứ ngời ngời trên khuôn mặt chị. Chị cũng dồn hết ngày phép trong năm để xin nghỉ Tết sớm, cả ngày ở nhà cứ đi ra đi vào lo hôm nay ăn gì, nấu gì cho anh đổi bữa, giặt giũ và là lượt quần áo cho hai bố con. Anh về, không khí gia đình dường như khác hẳn. Chị cảm nhận rõ rệt trong hơi thở anh, trong giọng nói anh cái mạnh mẽ, mặn mòi và hào sảng của biển khơi. Đến bữa, con gái tranh ngồi cạnh bố, vừa ăn vừa nghe bố kể chuyện những ngày ở đảo. Anh kể về cuộc sống của đồng đội anh bằng tất cả nhiệt huyết, say mê. Những người lính Hải quân sống và làm việc trong điều kiện khó khăn, thời tiết khắc nghiệt, thường xuyên phải đối mặt với sóng gió nhưng luôn nhận thức rõ vinh dự và trọng trách của mình, luôn cảnh giác cao độ, SSCĐ, sẵn sàng chấp nhận hy sinh vì chủ quyền biển, đảo của Tổ quốc. Con gái thấy mẹ chống đũa chăm chú lắng nghe và nhìn bố âu yếm không rời mắt thì khúc khích cười. Phải rồi, “bố của mẹ” làm sao con biết được. Làm sao con hiểu mẹ đã yêu và tự hào về bố nhường nào.

Tranh thủ thời gian nghỉ phép, anh xem xét và sửa chữa lại toàn bộ đường điện, đường nước trong nhà. Vừa làm, anh vừa khe khẽ hát những ca khúc trữ tình của Phú Quang, của Văn Cao. Ngày xưa, chị yêu anh cũng vì mê mệt giọng hát này, giọng hát vừa khỏe khoắn, vừa trầm ấm, lại vừa ngọt ngào như rót mật. Thời sinh viên, anh trắng trẻo, thư sinh chứ không vạm vỡ và rắn rỏi như bây giờ. Chỉ có nụ cười rạng rỡ và lấp lánh là vẫn thế, vẫn chưa bao giờ thay đổi.

Con gái thấy mẹ thoáng buồn thì biết là mẹ nhớ bố. Phải rồi, không nhớ sao được. Cũng tầm này năm ngoái, sau khi đưa hai mẹ con đi chụp ảnh, anh ra chợ mang về một cành đào đá mơn mởn lộc xanh và chi chít những nụ hoa vừa he hé nở. Anh bảo đào Nhật Tân giống như cô tiểu thư dịu dàng, e ấp; còn đào đá lại có cái dáng can trường, kiêu hãnh của người lính biên cương. Anh chọn đào khéo lắm, thế cây đẹp, nhiều nụ nhiều hoa, đủ lộc non lá biếc. Năm nay anh không về, chị và con gái chỉ mua một cành đào nhỏ cắm vào cái lọ lục bình để trên ban thờ, vừa tôn kính vẻ đẹp của đất trời dâng lên các cụ, vừa cho trong nhà có chút không khí đón xuân.

Con gái kéo mẹ vào giữa các khóm hoa, tạo dáng cho mẹ và đưa máy ảnh lên bấm lách tách. Một vài bạn trẻ cũng đưa nhau ra đây chụp ảnh. Đường phố nhộn nhịp người xe và rộn rã tiếng cười. Điện thoại bỗng đổ chuông từng hồi thánh thót, chị mở máy rồi khe khẽ reo lên: “Bố gọi con à!”. Ở đầu dây bên kia, giọng anh mạnh mẽ và ấm áp. Anh bảo đơn vị đang tổ chức cho anh em trang trí bàn thờ Bác Hồ và gói bánh chưng sớm… Mỗi người một việc, vừa làm vừa chuyện trò rôm rả, không khí thân tình như một gia đình, giúp những người lính vơi bớt cảm giác nhớ nhà, nhớ quê hương.

Trời mùa đông nên chóng tối, mới hơn 6 giờ chiều đã nhập nhoạng mặt người. Phố xá vừa lên đèn, dưới ánh điện như những vì sao nhấp nháy, các chậu hoa đủ sắc màu kiêu hãnh đưa hương. Bản nhạc Happy new year vang lên rộn rã hòa vào tiếng cười nói xôn xao càng khiến không khí Tết thêm tưng bừng, nao nức. Ngoài kia, mưa phùn bắt đầu nặng hạt, một mùa xuân nữa lại về…

Tản văn của Nguyễn Minh Nguyệt

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn