Quả ngọt tình yêu

HQVN -

Khi tình yêu của chúng tôi đến độ chín muồi, anh hỏi tôi: “Anh sẽ không có nhiều thời gian bên em. Em có chịu đựng nổi nếu làm vợ anh không?”. Ban đầu nghe câu này tôi cảm thấy lo lo và khó chịu, nhưng về nghĩ lại tôi càng yêu anh hơn, bởi tôi luôn thích sự thẳng thắn, kể cả trong tình yêu... 

Chúng tôi học chung trường, anh hơn tôi 2 lớp. Tình cờ gặp lại nhau sau 4 năm tôi tốt nghiệp, bắt gặp ánh mắt thân quen và dường như tình yêu đã đến với chúng tôi. Khi đó anh đang đóng quân ở huyện đảo Trường Sa, còn tôi đang là sinh viên năm thứ 3 trường Đại học Hải Phòng. Tôi ở Bắc, anh ở Nam. Mỗi năm gặp nhau một lần.

Khi anh về phép đến nhà tôi chơi. Bố, mẹ tôi đoán được ý định, sau khi anh về, mẹ bảo tôi: “Con ạ, con yêu người ở xa vậy, sao người ta lo cho con được. Bố mẹ thì ở xa, con lấy chồng đi. Chọn người gần mà lấy”. Nghe bố mẹ nói thế, tôi chỉ biết nằm khóc một mình, nghĩ sao mình và anh khổ như vậy... nhưng tôi đã quyết và đặt trọn niềm tin ở nơi anh.

Quà Trường Sa. (Ảnh minh họa)

Hết phép, anh trở lại đơn vị. Anh đi rồi, tôi ở nhà tủi thân khôn xiết. Thấy các bạn đi chơi với người yêu sao tôi thèm thế. Mình xa người yêu đã buồn, muốn nhắn tin, gọi điện cho đỡ nhớ cũng khó khăn, buồn lại buồn hơn. Có khi 3 tuần anh mới gọi về, mỗi lần năm, ba phút, nghe anh nói thì ít, nghe sóng biển vỗ ầm ầm thì nhiều. Muốn nói với anh biết bao điều nhưng chỉ hỏi anh khỏe không là hết thời gian mất rồi. Cũng chẳng dám nói nhớ anh, vì sợ người khác nghe được thì ngượng chết...

Tôi ra trường, nhờ người họ hàng xin việc tại Cà Mau. Tôi và anh dự định sẽ lập nghiệp trong đó. Sau một năm ở đảo, anh về. Cuộc điện thoại đầu tiên anh gọi cho tôi giọng anh mừng như tết. Anh bảo vài ngày nữa được nghỉ phép sẽ xuống thăm tôi. Lúc này, công việc của tôi rất thuận lợi, tôi đã mua được một chiếc xe gắn máy. Anh xuống chở tôi đi chơi, tôi rất vui và hạnh phúc. Rồi anh bảo: “Em về Vũng Tàu nhé, làm vợ anh!”. Lời cầu hôn của anh giản dị như vậy nhưng như làn gió mát thổi vào lòng tôi... Tôi nghỉ việc, theo anh về Vũng Tàu. Chúng tôi gấp gáp tổ chức đám cưới vì anh sắp đi biển. Cưới xong, chưa được 25 ngày anh lên đường đi công tác...

Tính đến hôm nay là đúng 3 năm kể từ ngày chúng tôi yêu nhau và gần một năm ngày cưới, một tình yêu có quả ngọt sau bao nhiêu thử thách của thời gian, xa cách. Hiện tại, khi tôi ngồi viết những dòng này, chồng tôi đã công tác gần 8 tháng. Tôi bảo anh: “Về thôi anh ơi, các bạn anh đi 8 tháng là về rồi”. Anh đáp lại: “Các bạn anh chưa cưới thì về cưới, chứ anh cưới rồi mà!”.

Ban ngày, tôi mải mê với công việc mới ở Vũng Tàu và nỗi nhớ anh cũng nguôi ngoai. Tối về ngủ một mình, nỗi nhớ lại ập tới, vừa nhớ anh lại vừa buồn.... Nhưng tôi nghĩ, những gì tôi chịu đựng có thấm tháp gì so với sự vất vả của anh. Tôi luôn chờ anh và chúc anh chân cứng đá mềm nơi đầu sóng, ngọn gió...


Hoàng Phương

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn