Những mùa xuân người lính

HQVN -

Mùa xuân năm ấy chúng tôi lên đường ngập ngũ khi tiếng súng còn vang trên bầu trời biên giới phía Bắc. Lứa tân binh chúng tôi ngày ấy có người vừa tốt nghiệp cấp ba, có người còn đang dang dở, theo tiếng gọi của Tổ quốc tạm gác bút nghiên lên đường cầm súng.

Tạm biệt trang sách tuổi học trò và những giấc mơ. Ngày lên đường, đêm ấy dường như cha mẹ tôi không ngủ. Thuở ấy cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng sao mà vui và ấm nồng đến thế. Đêm chia tay, bà con xóm làng ùa qua xôn xao bên ấm chè xanh hôi hổi, tay nắm bàn tay ai cùng chúc cho tôi lên đường mạnh giỏi, chân cứng đá mềm. Và, em cô gái láng giềng đứng đầu ngõ chờ cho mọi người về hết mới dám bước khẽ đến bên tôi, rụt rè, bẽn lẽn. Em dúi vội vào tay tôi món quà và vội vã chạy đi. Tôi đứng ngẩn ra, món quà em trao là chiếc khăn tay có thêu dòng chữ “Tặng anh” chỉ bấy nhiêu thôi mà sao xuyến xao, nhớ nhung đến lạ. Chiếc khăn nhỏ xinh xinh ấy là kỉ vật thiêng liêng đã theo tôi suốt những tháng năm đời lính.

Hát cho nhau nghe

Xúc động nhất là hình ảnh người thầy giáo trường làng. Thầy là thương binh trong chiến dịch Điện Biên, bàn tay với cánh tay còn lại của Thầy cứ nắm chặt vai tôi như gửi gắm nhiều điều. Những ngày đóng quân trên chốt, sức trẻ và lòng khát khao cống hiến làm cho chúng tôi quên hết những khó khăn, thiếu thốn và bình thản những khi đối diện với cái chết.

Mỗi dịp mùa xuân về, trên đường hành quân bắt gặp cảnh sắc xuân bừng lên giữa núi rừng Việt Bắc; đi qua những cánh rừng xuân bắt gặp mùa măng vầu nẻ đất lòng dạt dào, bâng khuâng da diết như câu thơ tôi đã viết: “Người lính đón xuân trên đường hành quân/ Có phải hương xuân vương đầy áo lính/ Mà để lòng tôi cứ bồi hồi thương mến/ Hái bông hoa rừng muốn gửi tặng ai”. Vất vả, gian lao, thiếu thốn và chứng kiến biết bao tấm gương hy sinh thầm lặng, nhưng những người lính chúng tôi vẫn luôn lạc quan, lãng mạn yêu đời. Nhớ lắm những cái Tết đầu tiên tại một điểm chốt trên mặt trận Vị Xuyên khốc liệt, chúng tôi đón xuân dưới cái rét tê người và chỉ có cơm nắm, lương khô. Trên chiến hào, mưa lạnh, ngồi ôm súng lòng rưng rưng nhớ cái Tết quê nhà, lòng trào lên cảm xúc man mác, bâng khuâng…

Vậy mà thấm thoắt hơn 40 mùa xuân đã đi qua kể từ những ngày đầu đón xuân trên chiến hào biên giới. Chiều nay hạnh phúc nhất của tôi khi nhận được tin nhắn của vợ báo tin đứa con trai đầu đã sắp lên đường nhập ngũ. Cuộc đời người vợ, người mẹ ấy lặng thầm gánh vác cả phần chồng chăm mẹ già và nuôi các con khôn lớn. Mai con lên đường bố đang cùng đồng đội về thăm chiến trường xưa. Một lần nữa mẹ lại tiễn con đi như ngày nào tiễn chồng ra trận. Niềm vui và nỗi nhớ nhân đôi.

Sau gần một tháng tôi lại nhận được thư và một tấm ảnh của con trai. Nhìn tấm hình của con chững chạc trong bộ quân phục của người lính Hải quân, tôi rất mừng và hôn lên tấm ảnh đến rơi nước mắt. Gần một tháng trong quân ngũ mà dường như con đã lớn hẳn lên, nước da có phần sạm đen và rắn rỏi hơn bởi các con bắt đầu làm quen, nếm vị mặn mòi của vùng thao trường đầy nắng và gió. Nơi con đóng quân là Lữ đoàn 146 Hải quân, thư con viết kể miên man bao chuyện, từ bữa ăn, giấc ngủ, báo động, hành quân luyện tập... nhưng qua thư biết là con vui lắm bởi giấc mơ được làm chú Hải quân của con ngày nào đã thành sự thật.

Lại một mùa xuân mới lên đường! Sau hơn ba tháng huấn luyện tôi lại nhận được thư con, thư lần này con gửi có cả hình ảnh con tàu và đồng đội khi chia tay đất liền ra với đảo Trường Sa. Nhìn con và những người lính thuỷ trẻ trung, hồ hởi trước lúc lên đường tôi thật tự hào và xúc động. Nơi cầu tàu giữa xôn xao bao màu áo là những cành mai rừng vàng rực ấm áp cả một vùng bán đảo. Không khí cuộc chia tay thật nồng ấm, luyến lưu và bịn rịn. Các con đã vững vàng hành quân về phía mặt trời lòng tôi như ấm lại và càng tin yêu hơn lớp trẻ hôm nay và sức sống mạnh mẽ nơi đầu sóng.

Nơi con đến, đất trời đã vào xuân. Trên đất liền quê mẹ, nụ hồng đào phương Bắc tươi tắn cười môi đỏ, cánh mai vàng phương Nam rạo rực khát khao, mùa hoa ban thanh tao nở trắng rừng biên giới, trắng trong hoa phong ba kiêu hãnh giữa trùng khơi. Tiếng khèn, nhịp then níu lòng mùa hò hẹn, chim hải âu xôn xao gọi bạn dập dìu. Miền Trung thân yêu đã đi qua mùa bão giông thử thách, sức sống mới của con người, cây trái đang bật lên vời vợi. Đại ngàn Tây Nguyên rộn rã, hùng thiêng trong tiếng cồng chiêng giữa mùa cà phê thơm ngát, hoa Pơ Lang thơm thảo đợi người...

Đi qua những mùa xuân của cha, nối tiếp những mùa xuân của các con nơi đầu sóng, viết tiếp khúc quân hành cùng đất nước vào xuân.

Duy Hoàn

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn