Những mùa gió xuân…

HQVN -

Khi những cơn gió xuân giật mình thổi xiết, từng ký ức ngày xưa lại chợt hiện về làm cay nồng khóe mắt. Qua rồi một thời vụng dại, mong đợi từng phút giây để chờ đến tết, được thỏa sức rong chơi mà chẳng sợ người lớn la rầy, được hồn nhiên ăn những món mà ngày thường đâu có dịp để ăn. Đám trẻ trong xóm rộn ràng khoe áo mới, cũng có đứa bùi ngùi mặc lại đồ cũ từ năm rồi. Tôi từng đứng thẫn thờ nhìn đám bạn khoe chiếc áo mới trắng tinh, đôi dép da bóng loáng. Những niềm vui tưởng chừng như giản dị đó lại là một nỗi mong chờ của ấu thơ.

Căn nhà nhỏ mưa tạt nắng xiên, cả gia đình cùng nhau chui rúc ngày ấy giờ trở thành một nỗi nhớ bên lòng. Về lại con đường xưa, con sông trước nhà vẫn nặng lòng, trăn trở với quê. Những giọt phù sa vun đắp cho cánh đồng, giề lục bình tím ngắt cả một khúc sông cứ níu lòng người ở lại. Cội mai già trước ngõ ba lặt lá từ lúc ngọn gió chướng trở mình, giờ bung cánh vàng tươi trong nắng sớm. Những đàn bướm dập dờn về đậu xuống thềm nhà, tôi nghe lòng mình chộn rộn một miền xuân xanh vời vợi. Ba nhìn khoảng sân nhà thênh thang nắng, chậc lưỡi hít hà “mai năm nay trổ bộn dữ à nghen”.

Tôi lại thấy xốn xang bởi những câu nói của người trong xóm. Đàn ông lo việc nhà, đàn ba lo bếp núc. Ai cũng tất bật chuẩn bị cho mùa sum họp. Từ sáng sớm, má tôi đã lui cui dưới bếp chuẩn bị bánh mứt ngày tết, nồi thịt kho hột vịt, tô canh khổ qua (ăn cho qua khổ)… Mùi thơm như quyện vào không gian, má vẫn thường nói “làm cực chứ ăn uống được bao nhiêu nhưng không làm tội nghiệp mấy đứa con”. Cái ý nghĩ đó của má, có từ thời chị em chúng tôi phải nhường nhịn nhau từng tấm áo trắng ngày tết. Cuộc sống giờ đã khả dĩ hơn nhưng dường như trong ký ức của má vẫn con neo giữ hình ảnh bầy con thơ nheo nhóc, đứng nép mình bên cửa nhìn chúng bạn.

Ba tất bật với bàn thờ gia tiên, bộ lư đồng sáng bóng, mọi ngóc ngách trong nhà dường như chẳng còn chút bụi nào. Hồi đó chị em chúng tôi thường chia nhau ra, người phụ má, người phụ ba. Chẳng mấy chốc căn nhà nhỏ cũng rộn đầy không khí đón tết. Ba dừng lại vách nhà, chị Hai dán giấy đỏ trên vách nhà. Mấy bông hoa giả từ mùa xuân trước được má cất kỹ trong tủ lại điểm tô cho mùa xuân mới. Không dưng, ở trong căn nhà kín cổng cao tường, lòng lại chợt thèm một ngọn gió đồng bâng khuâng. Căn nhà rộng thênh thang chỉ còn ba ngồi lại với tiếng cười ngày cũ. Ba nheo mắt nhìn tôi nói bâng quơ “không biết tết năm nay tụi nó có về”. Dưới bếp những nhọc nhằn của má bắt đầu tỏa hương…

Mỗi mùa xuân đi qua nhìn mái tóc bạc phơ của ba, dáng lưng còng của má, chỉ ước giá như thời gian có thể quay trở lại. Cái giá của sự trưởng thành quá đắt. Tuổi thơ nghèo khó ngày xưa giờ đã qua đi nhưng niềm vui cũng thưa thớt dần khi đời ta đã lớn. Thắp nén nhang trên bàn thờ gia tiên, ba lại ước nguyện những điều rất cũ (năm nào ba cũng chỉ cầu bình an), má chia lòng thơm thảo nhà quê bằng những đòn bánh, túi mứt ngọt lừ cho hàng xóm. Những nụ cười nối tiếp nhau, câu chúc ngày xuân cứ vọng từ bờ này sang bờ kia. Tấm lòng thơm thảo “một nhà nấu chè cả xóm được ăn” vẫn còn giữ mãi ở xóm nghèo heo hút quê tôi, để đi đến đâu tôi cũng nhớ.

Suốt năm dịch bệnh phức tạp, ba má trông đứng trông ngồi tin tức của những đứa con. Có bận ba má không tài nào ngủ được, chốc chốc lại gọi hỏi thăm từng đứa một đủ thứ chuyện trên đời. Để rồi giây phút được ngồi lại cùng nhau bên mâm cơm đoàn viên, chị em chúng tôi mới biết trân quý từng khoảnh khắc đã qua. Ba má cười không ngớt, cứ như tuổi tác không làm cho nụ cười của ba má bớt đi phần rạng rỡ.

Mùa gió xuân lại thổi qua làm xao động góc vườn, tiếng chim trong vườn khẽ cất cao giọng hót. Ngày trôi qua bình yên đến lạ. Dưới mái nhà quê những tiếng nói cười rộn rã cả một khúc sông…

 Huỳnh Thị Kim Cương

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn