Mùa Xuân về trước hiên nhà  

HQVN -

Đảo vào Xuân. Anh ngồi đây nhìn nắng lấp lánh hắt cầu vồng trên sóng, bắc nhịp cong nối hai đầu nỗi nhớ, đưa anh về bên em, đi giữa mùa Xuân quê hương thăm thẳm những sắc màu như kí ức ngàn năm...

Nơi ấy, chúng mình sẽ đi với đầu Giêng, vào cữ nhuận. Tết đã ở sau lưng nhưng mùa vẫn thủng thẳng chưa chịu bước vào Xuân. Nắng độ ấy rực lên trong vắt và ngọt vàng màu mật. Con đường thênh thang ngược Tây về thành phố đang sẫm xỉn màu Đông bỗng bất ngờ trổ mã, níu đôi vòng bánh xe chậm lại rồi giữ chân anh giữa những rực rỡ nồng nàn. Bàng thay lá bùng lên tầng tầng màu lửa. Mỗi cây cháy một màu. Có thể là đỏ đồng, thâm trầm nhưng quyến rũ. Có thể là đỏ rượu ngả viền nâu, sang chảnh, kiêu kì. Thậm chí là đỏ tím nhưng nổi gân xanh thẫm, ấn tượng trong cái phá cách của riêng mình. Đâu đó, xen giữa trùng trùng sắc đỏ biến hình ấy là những chòm lộc vừng cổ thụ âm thầm chuyển sắc. Từ hanh hao, đến vàng tươi, vàng sậm, vàng nâu... Và vũ điệu sắc màu bắt đầu vòng xoay khi gió mùa lay gốc.

Cầu vồng ở Trường Sa. Ảnh: CTV

Vỉa hè thâm trầm, lặng lẽ thường ngày bỗng rộn ràng, xôn xao, hối hả trong tiếng lá khô lạo xạo như tiếng thời gian đuổi nhau lăn tròn trong gió. Lũ trẻ con dãy quán chợ ven đường mừng vui hớn hở, ngày đôi chiều chẳng cần sai, không ai khiến cũng tụ hội, háo hức, loăng quăng, nhặt nhạnh dưới lòng đường, quét tước trên vỉa hè chỉ để gom lá khô thành đống, chờ ngày tàn buông chiều chùng xuống là châm lửa. Khói lam phớt trắng bay lên níu kéo đôi bánh vòng đời lăn chậm lại, hít sâu vào lồng ngực mùi khói thơm nồng, để rồi có người ngẩn ngơ thương sương nhớ khói-khói bếp rơm, bếp rạ mịt mờ bay theo mình suốt những năm tháng tuổi thơ.

Thế rồi mình cùng đi với lập Xuân, đi với màu trời đục lờ nước hến, nặng trĩu, búng ra nước, úp chụp lấy mặt đất cũng đang sũng sĩnh, dềnh lên, quây con người giữa một không gian hẹp vanh tức mắt. Đồng bãi, làng mạc chỉ còn là những khối xanh mờ. Tất cả ru ngủ thị giác trong cái xám ngoét, ảm đạm, lạnh toát màu mưa xám nếu như không bật lên đâu đó ven đường những khoảng mênh mông trắng.

Hàng ngàn gốc đào hết Xuân vừa bật lên trồng lại. Cành cưa trụi chỉ còn thân quét lượt vôi trắng. Để trừ nhậy, trừ sâu, trừ cả cái đen đủi bám riết suốt năm qua vì thời tiết trái chiều, nóng lạnh, đỏng đảnh khôn lường. Âm thầm thế nhưng làm sáng lên cả một góc trời mưa bụi, nuôi hi vọng nảy mầm chờ cái hẹn cho rực rỡ mùa sau.

Mùa ngược Tây dắt chúng mình thêm đoạn nữa gặp mấy gốc gạo già cổ thụ. Chẳng hứa lời nào nhưng không bao giờ sai hẹn, cứ Giêng gối sang Hai là nhất loạt bung hoa, cháy rừng rực trên những cành không lá, làm ấm sực cả khung trời đang tê tái trong cái rét nàng Bân níu kéo bước giao mùa. Gốc gạo trên bến sông mênh mông ấy hệt như ngọn hải đăng tiễn người đi rồi giục giã trở về. Như chiều nay, ngồi giữa nắng, với biển xôn xao và cát vàng lấp lóa nghe thư em nhắc khẽ, lời nhắc nhẹ và rung, mảnh như cánh bướm mùa Xuân: “Ở đảo xa, biết mùa vẫn đợi anh?”. Chỉ thế thôi mà làm tim bình an lỡ nhịp, rồi náo nức đập dồn: “Cây xoan trước ngõ nhà mình bây giờ mới trổ hoa”.

Ừ phải rồi! Anh biết… Trước ngõ nhà mình có một rặng xoan già, mỗi Giêng, Hai lại rắc nỗi nhớ nhuộm tím khăn, tím áo người đi. Nhưng từ ngày anh xa, ngõ nhỏ không còn, vầng mây xoan khuất bóng, lũ chào mào ngẩn ngơ khi mất chốn quay về. Rồi người ấy trồng lại chỗ rẻo đất thừa giáp ngõ một mầm xanh mới mảnh như tơ, chăm nó lớn lên như nuôi nỗi đợi chờ. Mỗi năm chỉ đôi ba lần nhắn nhưng mỗi lần anh nhận được là biết gió chuyển mùa.

Em biết không, anh vẫn ngồi đây ngắm cầu vồng đang lên từ chân sóng, lắng bước mùa Xuân về từ thăm thẳm miền xa. Mùa Xuân nơi ấy có mênh mông mưa bụi, có trùng trùng tầng lá biến màu, có hoa gạo buông lồng đèn đầy mặt đất và có một người con gái dẫu chẳng hứa hẹn điều gì vẫn lặng lẽ chờ anh.

Cầu vồng nắng đưa anh về trước ngõ. Anh đứng đây giữa vầng xoan tím trôi dài thành vệt nhớ, nghe mùa Xuân về trước hiên nhà.

Hải Yến

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn