Miên man tháng Bảy

HQVN -

Tháng Bảy-tháng của những ngày cuối Hạ, chớm Thu đang chậm rãi trôi đi trong miên man vũ khúc giao mùa. Người ta thường ví tháng Bảy như một cậu trai mới lớn mang tính khí thất thường. Bầu trời khi nắng chói chang, lúc thì lại mưa sụt sùi, thê thiết.

Ngoài kia, phượng vẫn đỏ rực đốt cháy không gian, bằng lăng vẫn tím ngắt chân trời miền hạ. Những cơn giông chợt đến, chợt đi, chợt đem đến cho ai đó cảm giác mênh mông, trống trải. Chẳng thể ai lý giải được một điều rằng, tháng Bảy luôn mang lại cho con người ta một chút gì đó lâng lâng, một chút gì luyến tiếc pha lẫn một chút buồn man mác, suy tư…

Chẳng gay gắt, bỏng rát như tháng Sáu nhưng cái nắng của tháng Bảy vẫn còn sung sức, là thử thách khắc nghiệt cho những người lao động phải làm việc ngoài trời. Đi trên những con đường oi ả ban trưa, những tấm áo cần lao ướt đầm mồ hôi bởi cái nắng như nung da thịt. Chợt ta ước ao có được trận mưa rào hay những cơn gió Nam ùa đến, len lỏi vào từng khung cửa để làm dịu mát không gian, làm nhẹ lòng người.

Cuộc sống vốn dĩ đã có quá nhiều thứ âu lo nay lại phải gánh thêm nỗi lo mang tên Covid-19. Biểu đồ phân bố số ca mắc mới theo ngày tại Việt Nam cứ dần nhích lên trong những ngày đầu tháng Bảy khiến chúng ta không khỏi lo lắng. Ai ai cũng mong muốn có được sự bình yên với nhịp sống thường ngày. Nhưng để có được sự bình yên đó, rất nhiều người đang phải căng mình nỗ lực đẩy lùi dịch bệnh.

Trong cái nắng hầm hập hay mưa giông tầm tã của tháng Bảy, hình ảnh những con người thường xuyên bám trụ tại các chốt kiểm soát của từng địa phương, nơi đường mòn lối mở ở trên biên giới hay những cán bộ, nhân viên y tế, quân đội miệt mài lấy mẫu xét nghiệm, phun thuốc tiêu độc khử trùng; những y, bác sĩ đang đối diện với dịch bệnh để cứu sống bệnh nhân… đã tạo nên nguồn cảm xúc dâng trào cho bất cứ ai.

Tự hào vô cùng, hãnh diện vô cùng bởi chúng ta là người Việt Nam. Niềm tin mãnh liệt của cả dân tộc sẽ cùng nhau chiến thắng đại dịch chính là khúc tráng ca được cất lên từ tình yêu cuộc sống, mang đậm tính triết lý nhân sinh sâu sắc.

Tháng Bảy miên man niềm nhớ, tháng đem đến nhiều xúc cảm nhất với những cô cậu học trò, tháng của những sĩ tử trước ngưỡng cửa cuộc đời mình. Hội ngộ, chia tay, những dòng nhật ký viết vội, những giọt nước mắt trong trẻo dành cho nhau khi phải xa mái trường, xa thầy cô, bè bạn thân yêu để bước sang một môi trường mới.

Những ngày tháng Bảy này, không chỉ có sĩ tử mà các bậc phụ huynh cũng đều sống trong tâm trạng lo lắng, bồn chồn trộn lẫn háo hức, rộn ràng khó tả khi đồng hành với con trong mùa thi để mong con được chạm vào ước mơ, ghi dấu bước ngoặt lớn trong cuộc đời đứa con thân yêu của mình. Cảm xúc vỡ oà khi nghe tin con đạt kết quả cao hay những lời động viên, vỗ về, an ủi của cha mẹ khi con thi chưa được như ý muốn. Có nhiều cánh cửa cuộc đời mở ra để cho con bước vào và tiếp tục nuôi dưỡng khát khao, mơ ước của mình. Giữa bầu trời rộng lớn, lẫn trong cái nắng, cơn mưa tháng Bảy, ta cảm nhận được một cách đủ đầy tình yêu vô bờ bến mà những người cha, người mẹ dành cho con.

Tháng Bảy, ở một nơi xa ngái, ngồi dưới cơn giông vần vũ, lòng ta lại thắc thỏm nhớ quê. Cữ này trở đi, bắt đầu xuất hiện bão. Có những năm bão tới triền miên. Cái làng nhỏ bên dòng sông quê oằn lên chịu bão. Những cánh đồng chưa kịp gặt, những ruộng hoa màu đổ rạp vì gió quật trông thật xót xa, ai oán khôn cùng. Từng cọng lúa được vớt lên từ ruộng nước thấm bao nỗi đắng đót, nhọc nhằn của người dân quê.

Tôi sinh từ đồng ruộng, từ luỹ tre, bờ bãi nên quá hiểu nỗi vất vả của mẹ, của cha, của những con người chân lấm tay bùn, làn da đen sạm luôn phải phơi mặt cho đất, bán lưng cho trời để làm nên hạt lúa, củ khoai dâng đời. Chỉ thế thôi đã quặn thắt niềm thương tháng Bảy quê nhà.

Miên man trong cơn gió thổi dài suốt cả miền ký ức, ta lại càng thấy yêu tháng Bảy nhiều hơn…

Lam Giang

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn