Lễ trưởng thành – Ngày đánh dấu của tuổi học trò
HQ Online -
Ngày buổi lễ trưởng thành diễn ra, trời vẫn trong xanh như mọi ngày, nắng vẫn rực rỡ như thể đang chia vui cùng chúng tôi. Nhưng không khí thì khác lạ lắm. Ngay từ khi bước chân vào cổng trường, tôi đã thấy lòng mình chùng xuống. Sân trường hôm nay lặng hơn, những tiếng nói cười dường như nhỏ lại, và mọi ánh mắt đều như đang tìm kiếm một điều gì đó - có thể là tìm chính mình trong suốt hành trình đã qua.
Buổi lễ trưởng thành - chỉ nghe tên thôi cũng đủ khiến lòng ta rưng rưng. Nó không phải là một buổi chia tay đơn thuần. Nó là một dấu mốc. Là lời khẳng định: ta đã lớn. Lớn để biết trân trọng, để biết đau khi mất, để biết rằng, có những điều đẹp đẽ sẽ không bao giờ lặp lại.
Chúng tôi ngồi bên nhau, trong bộ đồng phục trắng đã gắn bó suốt bao năm, ngắm nhìn nhau như thể đây là lần cuối cùng. Mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười, đều chất chứa quá nhiều điều không thể nói thành lời. Tôi nhìn đứa bạn thân ngồi cạnh, chợt nhớ lại ngày đầu tiên năm lớp 10, khi cả hai còn rụt rè, xa lạ. Vậy mà hôm nay, sau ba năm, chúng tôi đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời nhau.
Khi thầy hiệu trưởng lên phát biểu, tôi nghe giọng thầy lạc đi ở những câu cuối. Thầy nói về sự trưởng thành, về hành trình phía trước, về những giấc mơ đang chờ được chắp cánh. Và tôi – kẻ tưởng mình mạnh mẽ – đã không cầm được nước mắt.
Ảnh minh hoạ
Những dòng thư gửi đến cha mẹ được đọc lên khiến cả hội trường nghẹn ngào. Đó là lần đầu tiên tôi dám viết cho mẹ những điều mà suốt 18 năm chưa từng nói – rằng con cảm ơn vì đã luôn âm thầm hi sinh, rằng con xin lỗi vì có những lần vô tâm làm mẹ buồn. Những tiếng nức nở vang lên khắp nơi. Cái ôm đầu tiên mà tôi dành cho mẹ – ngay sau buổi lễ – run rẩy và vụng về, nhưng là cái ôm thật lòng nhất tôi từng có.
Chúng tôi được phát những chiếc phong thư tự viết cho chính mình – ba năm trước. Lúc ấy, ai cũng còn ngây ngô, viết về ước mơ, về tương lai, về những điều giản đơn như "mong mình học giỏi Toán" hay "mong cao thêm 5cm". Nhưng đọc lại, ai cũng thấy nghèn nghẹn. Vì ta đã khác rồi. Trưởng thành hơn, hiểu chuyện hơn – nhưng cũng không còn hồn nhiên như ngày đó nữa.
Sau buổi lễ, chúng tôi chụp ảnh cùng nhau. Những bức ảnh cuối cùng trong bộ đồng phục học trò. Tiếng cười vẫn vang lên, nhưng ánh mắt đã long lanh hơn thường ngày. Bởi ai cũng biết – khi tấm ảnh được rửa ra, mỗi người có lẽ đã ở một nơi rất xa nhau.
Buổi lễ trưởng thành kết thúc. Nhưng cảm xúc thì không. Nó ở lại, lặng lẽ trong tim mỗi người, như một kỷ vật vô hình nhưng thiêng liêng. Mỗi khi tháng 5 trở về, mỗi khi nghe tiếng ve kêu hay nhìn thấy màu hoa phượng, tôi lại thấy tim mình nhoi nhói, như thể có ai đó thì thầm: "Ngày ấy, chúng ta đã từng lớn lên cùng nhau, từng khóc – và từng cười – dưới một bầu trời tuổi trẻ."
Hoàng Phương
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn
- Lễ trưởng thành – Ngày đánh dấu của tuổi học trò - ( 14-05-25 09:00 )
- Lữ đoàn 189: Sôi nổi hưởng ứng chặng 2 cuộc thi trực tuyến “Tự hào Việt Nam” - ( 13-05-25 07:00 )
- Tự hào là người con của thành phố Hoa Phượng Đỏ - ( 11-05-25 03:00 )
- Chào Hạ – mùa của tuổi học trò rực rỡ nhất - ( 11-05-25 08:00 )
- Ấn tượng đêm nhạc “Nhịp sóng nâng bước quân hành” - ( 10-05-25 08:00 )