
HQVN - Gió mùa về em có thấy lạnh không?/Có như tôi trong lòng cũng trở gió/Kỷ niệm xưa về trong từng hơi thở/Và tận cùng là nỗi nhớ hư hao…
Gió mùa về thật nhẹ, như lời thì thầm của trời đất gọi nhau. Cái lạnh đầu mùa không quá gắt, chỉ vừa đủ để khiến ta rùng mình và bất giác kéo chặt chiếc khăn quàng. Cơn gió ấy như nhắc nhở về một điều quen thuộc, một cảm giác ta đã từng biết.
Hồi nhỏ, ở quê, mẹ vẫn thường nói tôi như một chiếc đài dự báo thời tiết. Bởi trước ngày gió mùa về là tôi lại lăn đùng ra ốm. Nặng thì sốt li bì, nhẹ thì hắt hơi, sổ mũi, cảm cúm. Lớn lên tôi vẫn là... một chiếc đài dự báo thời tiết mỗi khi chuyển mùa.

Ảnh minh họa
Có lẽ vì thế mà mỗi khi giao mùa, lòng tôi luôn bồi hồi nhớ bóng dáng người mẹ dịu hiền tất bật chân ống thấp ống cao tranh thủ trời nắng mang chăn màn, quần áo ra giặt cho thật khô khén, thơm tho. Để đêm gió về thông thốc thổi, mấy chị em cuộn tròn trong chăn ấm, thoang thoảng mùi xà phòng quyện mùi tình yêu của mẹ, giấc ngủ được vẹn tròn. Mẹ cũng chuẩn bị sẵn những chiếc áo len mỏng, khăn choàng ngay dưới chân giường để sớm mai bầy con tiện mặc.
Tôi nhớ những buổi sớm mai mẹ dậy thật sớm, và chỉ một loáng sau, chái bếp lửa đã đỏ rực, hai nồi ngô cỡ đại đang sùng sục sôi, khói thơm bốc lên nghi ngút. Bắp chín, mẹ quẩy gánh ra chợ ngồi bán. Bắp nếp đầu mùa hạt nào hạt nấy tròn mẩy, trắng ngà, dẻo mịn, nóng hôi hổi là món quà sáng mà nhiều người yêu thích. Chiều tối, mẹ lại soạn bắp để nướng. Những trái bắp nằm ngoan hiền trên lớp than hồng tí tách nổ. Tôi phụ mẹ xếp than, cho xiên vào giữa trái bắp và đưa tay quạt cho than cháy đều. Ngày đó, mỗi trái bắp bán ra chẳng lời lãi bao nhiêu, nhưng tôi biết mẹ phải bươn chải, chắt chiu để có đồng ra đồng vào lo cho chị em tôi ăn học đến nơi đến chốn. Và mỗi lần gió mùa về, tôi lại nhớ và thèm vô cùng khoảnh khắc được cùng mẹ quẩy bắp ra chợ ngồi bán, được mẹ thưởng cho trái bắp đầu mùa dẻo thơm và ngọt bùi.
Gió mùa về, tôi nhớ năm tháng còn là học sinh của ngôi trường làng thân thương. Hồi đó, nhà đứa nào cũng nghèo nên mỗi khi gió mùa là sợ lắm. Chúng tôi sợ không có áo ấm để mặc, đến lớp chỉ có manh áo cộc, gió thổi người lại run lên bần bật. Tôi vẫn nhớ "sáng kiến" của các thầy cô là giờ ra chơi tranh thủ nhen lên một bếp lửa để xua tan cái lạnh. Cả thầy và trò ngồi quây quần bên bếp lửa hồng, kể chuyện và hát những khúc nhạc vui tươi. Trong đôi mắt của đám học trò nghèo là ngọn lửa nhỏ đang thắp lên niềm hi vọng về một tương lai tươi sáng hơn.
Nhớ những đêm nằm cạnh mẹ, nghe tiếng thở dài giấu kỹ thật sâu một nỗi niềm. Bên kia chiếc giường gỗ ọp ẹp là tiếng trở người của cha với bao nỗi lo toan khi mùa Đông sắp tới. Mái nhà chắc chắn phải sửa sang lại để tránh gió lùa vào giá rét. Đó là những ngày cha miệt mài bện chặt từng sợi rơm khô tạo thành một chiếc nệm độc đáo. Đường đi làm của cha cũng hun hút gió hơn với vòng xe đạp nặng trịch. Công việc phụ hồ vất vả đang chờ ông trước mắt. Căn bệnh thoái hóa đốt sống lưng của mẹ lại càng nghiêm trọng khi mùa Đông gõ cửa...
Đêm nay, gió mùa về hắt vào nỗi nhớ của tôi như dài thêm, mỗi đợt gió là một sợi ký ức. Ở đó, tôi đã từng buồn vui, khổ đau và hạnh phúc bên gia đình yêu thương. Tôi cuộn tròn trong chăn ấm mà thao thiết nhớ một miền ký ức với gió mùa dịu ngọt...
Mai Hoàng
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về
bhqdt@baohaiquanvietnam.vn