
Cảm xúc tháng Tám
HQVN - Tạm biệt tháng Bảy, tạm biệt mùa hạ nhung nhớ, ta lại đón tháng Tám nồng nàn yêu thương. Tháng Tám của mùa thu, của hoa sữa, lá cây cơm muội vàng ươm và của cả sắc hoa điên điển vàng ngát trời sông nước…
Tháng Tám về cũng là lúc những cơn mưa trắng xóa bắt đầu trút xuống. Những ngày mưa tâm hồn rất dễ xao động và hoài niệm. Lúc đó hình ảnh cha mẹ luôn hiện rõ trong ký ức.
Nhớ tháng Tám xưa, mẹ đội mưa, gánh gồng xiêu vẹo, tất tả, chân trần bám chặt triền đê trơn như bôi mỡ chỉ mong sao đừng ngã. Mỗi khi nhắc lại hình ảnh ấy khó có thể khiến ta cầm lòng.
Còn cha, ở công trường công việc dở dang. Mưa đến khiến ông luôn phải làm gấp gáp, tăng tốc gấp đôi sức lực. Mồ hôi cha hòa quyện cùng mưa... Và nước mắt cha cũng nhạt nhòa theo mưa.
Vẫn là những ngày mưa tháng Tám. Tuổi thơ ta ngồi bên cửa sổ vừa ngóng cha mẹ đi làm về vừa thương lũ gà con liếp chiếp sau rặng khoai môn. Thoắt cái nghe tiếng lũ bạn hàng xóm í ới trước cổng. Chẳng chút băn khoăn, quên luôn cả những lời căn dặn của cha mẹ, ta liền hòa cùng đám bạn tắm mưa.
Nhớ xiết bao hình ảnh cả lũ lon ton, cả trai lẫn gái vận mỗi cái quần xà lỏn. Tiếng cười khúc khích hòa cùng tiếng mưa rơi lách tách. Lũ trẻ say sưa hoà mình vào những vũ điệu của mưa. Mưa mơn man lên từng thớ thịt, vào làn da thơ trẻ mát lạnh. Và đổi lại cho phút giây sảng khoái tinh nghịch đó là chuỗi ngày ốm nằm miết ở giường.
Ngày mưa tháng Tám mới thấy thương học trò quê nghèo của ta lúc ấy. Quãng đường tới lớp dường như dài hơn ngày thường. Tới lớp quần áo chưa kịp ráo thì chỗ ngồi nước nhỏ giọt tong tong. Tuy mưa tháng Tám có chút cản trở nhưng sĩ số lớp luôn đầy đủ. Cô trò lại ríu rít dạy và học bên nhau.
Quãng thời gian đó, ta thấy quý trọng vô cùng. Khi lớn lên thầm cảm ơn những ngày gian khó thử thách lòng kiên trì của ta, làm dầy hành trang vào đời mai sau. Và tháng Tám đã góp một phần công không nhỏ trên đường đời của ta!
Tháng Tám về, đêm nằm nghe mưa rơi lộp độp. Thương mái nhà tranh ở quê. Giờ này chắc cha lại bắc thang lên chắn che mấy phên rạ. Mùa mưa về có khi nào ông được yên giấc? Ta cứ mong trời chóng tạnh để cha được chợp giấc một lát.
Ngày xưa, chỗ tạnh ráo cha luôn nhường cho ta nằm, còn chỗ ướt cha tranh lấy. Những phút nghĩ bâng quơ. Liệu bao giờ ta mới trả hết công ơn dưỡng dục của những đấng sinh thành?
Văn Quyền
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về
bhqdt@baohaiquanvietnam.vn