
HQVN - Tháng 12 đã đến bên khung cửa, chạm sâu qua từng nếp áo và làm run rẩy trái tim. Với mỗi người, tháng 12 mang một ý nghĩa rất riêng, đôi khi là niềm vui, là sự chạnh lòng, là đong đầy nỗi nhớ.
Nói về vòng tuần hoàn thời gian, tháng 12 đến là thời điểm chuẩn bị kết thúc năm cũ để đón tháng giêng non của một năm mới, cho trẻ thêm tuổi nhưng lại khiến người già có chút bâng khuâng… Chẳng thế mà ai đó đã từng viết nên câu thơ: Có ai về níu lại bước thời gian?/Giữa luyến tiếc với vô ngần nức nở/Tháng mười hai chông chênh buồn dễ sợ/Nhớ bâng khuâng, khói thuốc hóa thơ tình…
Tháng 12 là khoảng thời gian giao hòa giữa năm cũ và năm mới nên có rất nhiều điều đặc biệt. Ở đó có cái lạnh tê tái lòng người, khiến bàn tay giá buốt, con người co ro hơn khi đi ngoài phố. Nhưng cũng chính thời tiết ấy khiến mọi người muốn gần nhau hơn, muốn nán lại nhiều hơn trong ngôi nhà thân yêu, thưởng chút hơi ấm từ những người thân thương, những thứ thân quen thường nhật. Và cũng ở đó, có tia nắng vàng óng ánh như rót mật trên thềm nhà. Sau thời gian dài không muốn bước chân ra nơi tràn ngập giá lạnh thì thời điểm này, ai cũng muốn diện trang phục thật đẹp, ùa xuống phố, nhâm nhi ly cà phê, ngắm đường phố chậm chậm với những chiếc lá bay mơ màng, bừng sáng bởi những tia nắng hanh hao.

Ảnh minh họa
Người ta thường nói tháng 12 và mùa Đông thường lạnh lẽo và cô đơn nhưng cảm nhận của tôi thì không hẳn vậy. Trong cái gam màu xám xám, trong buốt giá… vẫn có phần lãng mạn. Ở đâu đó góc phố, những hàng ngô, khoai nướng rực than hồng, những người khách ngồi gần nhau hơn, xuýt xoa, nhấm nháp hạt ngô căng mọng thơm phức… Thời khắc đó, những kỷ niệm ùa về nhẹ nhàng như cơn gió, đôi khi làm ta vui đấy nhưng lại có chút suy tư, trầm lặng… Nhà thơ Huỳnh Minh Nhật cũng đã thốt lên trong “Gió tháng chạp” của mình: “Bỗng một sớm sương giăng đầy trước ngõ/Gió rung rinh thoáng gợn những u hoài/Nghe tháng chạp lạnh lùng đi qua phố/Ta giật mình thầm nhủ: tháng mười hai!... Đông nở khẽ như một loài hoa dại/Tiễn thu đi trắng xóa những con đường/Vạt nắng cũ hanh hao màu cỏ úa/Chợt tắt dần như một tiếng yêu thương”.
Không phải tháng 1, tháng 2 hay tháng 3 mà chính là tháng 12-tháng cuối cùng của năm, người người mong muốn được trở về ngôi nhà thân yêu, nơi có những người thân sum vầy và gắn kết yêu thương. Trong ta chợt có chút bồi hồi, sự nhớ nhung và xao xuyến thật lạ.
Cũng tháng 12, những bông cúc họa mi bắt đầu chớm tàn nhưng cũng là thời điểm mùa hoa cải nở vàng bên bến sông… Đi dọc bến sông, ngược con gió, đượm trong nắng Đông, hòa cùng màu vàng ươm của cải, mùi thơm của chùm hoa nhỏ li ti tỏa trong không gian, quyện theo bước chân người đi và nhấp nháp những câu thơ nhẹ nhàng của Nguyễn Đình Huân:
“Tháng mười hai đã về tới bến sông
Gió bấc khẽ lay vàng bông hoa cải
Hoàng hôn tím chiều nhuộm nơi bờ bãi
Em còn nhớ thì con gái ngày xưa”
Tháng 12-tháng của năm cũ đến và sắp đi rồi, quyển lịch treo tường đang từng ngày, từng ngày vơi đi, liệu ai đó có dành chút thời gian để chiêm nghiệm lại đoạn đường đã qua, có đôi khi là tiếc nuối nhưng ta sẽ hạnh phúc, sẽ trưởng thành hơn… Tháng 12, có chút ngủ vùi trong chăn ấm nhưng người người lại tấp nập ngược xuôi kết thúc những công việc còn dang dở, để bước sang năm mới với một khí thế mới cùng ước mong cho sự thành công.
Trần Hiền
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về
bhqdt@baohaiquanvietnam.vn