Thương nhớ chợ quê ngày giáp tết
HQ Online -
Những ngày cuối năm, khi làn gió bấc cuối cùng dịu xuống, nhường chỗ cho những tia nắng mỏng manh của mùa Xuân, lòng tôi lại lặng lẽ tìm về một miền ký ức êm đềm: Chợ quê ngày giáp tết. Đó là linh hồn của cả một vùng quê, nơi ký ức xưa cũ vẫn luôn ngân lên trong tôi những giai điệu dịu dàng, thân thuộc.
Chợ quê ngày thường vốn đã mộc mạc, nhưng ngày giáp tết lại mang trong mình một nét đặc biệt, như bức tranh đồng quê bỗng được ai đó vẽ thêm sắc đỏ của hoa đào, sắc vàng của vạn thọ, sắc xanh của lá dong.
Từ tờ mờ sáng, khi sương còn đọng trên những tàu cau, chợ đã rộn rã như bầy chim thức giấc, gọi nhau bằng tiếng nói cười, bằng tiếng leng keng của những đôi gánh trĩu nặng.
Ngày còn bé, tôi hay theo mẹ đi chợ tết. Trên con đường làng uốn lượn qua những lũy tre, tôi líu ríu nắm lấy tay mẹ, lòng háo hức như trẩy hội. Từ xa, tiếng ồn ào của chợ vọng lại, như một lời mời gọi thiết tha.
Ảnh minh họa: thiennhienmoitruong.vn
Bước vào chợ, tôi như lạc vào một thế giới khác, rực rỡ sắc màu và thấm đẫm hơi thở của mùa Xuân.
Gian hàng lá dong là nơi tôi nhớ nhất. Những bó lá xanh biếc được bày thành từng chồng, bên cạnh là những cuộn lạt tre vàng óng, thơm mùi tre non. Những người bà, người mẹ ngồi lựa từng chiếc lá, đôi tay thoăn thoắt nhưng ánh mắt lại trầm ngâm, như đang nghĩ về nồi bánh chưng sắp sửa nghi ngút khói ở sân nhà. Bên cạnh, những cụ già bán hàng cất giọng chào mời, chậm rãi như chính cuộc đời của họ, nhưng trong từng lời nói ấy, tôi cảm nhận được sự chân thành và niềm mong mỏi về một cái Tết đủ đầy.
Đi sâu vào chợ, tôi thấy cả một khoảng trời tuổi thơ ngọt ngào trong gian hàng bánh mứt. Hũ mứt gừng cay nồng, mứt dừa trắng tinh, mứt bí xanh trong veo, từng loại đều đẹp mắt và thơm phức. Mẹ tôi thường mua vài túi kẹo lạc cho tôi, bảo rằng “Ăn Tết là phải ngọt bùi, con ạ!”. Câu nói giản dị ấy, qua năm tháng, vẫn đọng lại trong tôi như một lời nhắc nhở về sự sum vầy, trọn vẹn.
Chợ quê ngày giáp tết không chỉ là chốn mua bán, đó còn là nơi người ta gặp lại nhau sau một năm dài bận rộn. Những cái bắt tay chặt, lời hỏi thăm chân chất, tiếng cười vang xen lẫn trong mùi hương của hoa, của nếp, của bánh trái. Từng ánh mắt, nụ cười đều như được ánh xuân làm sáng bừng lên, ấm áp đến lạ.
Xế trưa, mẹ tôi xách đầy làn hàng tết, bước đi chậm rãi nhưng ánh mắt lại rạng ngời. Trên đường về, mẹ thường kể cho tôi nghe chuyện Tết xưa, về những lần bà ngoại gói bánh, về cái rét căm căm nhưng áo quần chẳng đủ ấm, thế mà lòng thì rộn rã tiếng cười.
Những câu chuyện ấy, qua giọng kể của mẹ, như ngọn lửa nhỏ len lỏi vào lòng tôi, sưởi ấm cả những ngày đông lạnh giá.
Chợ quê ngày giáp tết
Giờ đây, khi đã xa quê, mỗi độ tết đến, tôi lại thấy lòng mình se sắt nhớ chợ quê.
Nhớ tiếng nói cười rộn ràng, nhớ mùi thơm của lá dong, mùi bánh chưng mới luộc, nhớ hình bóng những người mẹ, người bà tảo tần, nhớ cả những cái tết nghèo nhưng ấm áp tình quê.
Chợ quê không chỉ là nơi mua sắm, mà còn là nơi lưu giữ cả những thương yêu, tần tảo, nơi kết nối con người với cội rễ thiêng liêng.
Dù năm tháng có phôi pha, chợ quê ngày giáp tết vẫn là một phần trong tôi - một phần thấm đẫm tình quê, tình người, một mảnh hồn quê mà tôi mãi mang theo trên mỗi bước đường đời.
Khánh Minh
Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn