Thơ: Đi về phía biển

Chúng con đi về phía mặt trời

Tàu cưỡi sóng cũng tiến về phía biển

Da đen, tóc đỏ

Nhuộm nắng, gió Trường Sa

Tận cùng khó khăn

Bạn cùng gian khổ

Gió thốc thổi, quắt queo cây cỏ

Mây mịt mùng, mưa trốn biệt khơi xa.

 

Mắt nhòe lệ khi nhớ về quê!

Nhớ bóng ai trên đồng chiều quái xế

Mơ bên mẹ một buổi trưa yên giấc ngủ

Giấc mơ cánh cò bên cánh võng đòng đưa.

Mơ mái phố nhộn nhịp đông người

Nghe sấu rụng vỉa hè lộp bộp

Tiếng rao đêm phố dài thổn thức

Hun hút rời ga, vọng tiếng còi tàu.

Hậu phương xa, mẹ có biết biển nông sâu?

Khúc hành quân theo con đi da diết

Triệu con sóng ôm hình hài Tổ quốc

Sừng sững trời xanh, cờ đỏ tung bay

Vạn con sóng theo nhịp tim đất nước

Đêm bão dông, khắc khoải dội vào bờ.

 

Đảo hiên ngang giữa biển trời lồng lộng

Đây Nam Yết, Phan Vinh, Tiên Nữ, Thuyền Chài

Kia Sơn Ca, Đá Thị, Đá Nam, Đá Lát…

Những pháo đài thép chẳng hề nhắm mắt

Những ngọn lửa thần không bao giờ tắt

Sáng rực những đêm trường, giữ cho nước bình yên.

 

Biển khát vẫn hát mãi bài ca không tên

Bão táp, phong ba vượt lên sóng dội

Tra vẫn xanh, muống tím màu chờ đợi

Tóc dừa che khắp chiến địa, hầm hào

Tiếng gà ai xao xác buổi trưa nao

Chiều chuông ngân, bâng khuâng cõi Phật.

 

Gió trên cao rít từng hồi phần phật

Tàu đu đưa chao võng dưới thân mình

Ru tôi đêm, đón đợi bình minh

Mai chia xa, tôi về đất cảng.

Đừng quên nhé, gừng cay muối mặn

Thầm gặp người ngày về lại quê hương

Lại ồn ào chuyện phiếm bốn phương.  

Trần Văn Hà

Bài viết, video, hình ảnh đóng góp cho chuyên mục vui lòng gửi về bhqdt@baohaiquanvietnam.vn